Mặc cảm vì từng là gái làng chơi
Em yêu anh, nhưng lại chẳng đủ tự tin để nhận lời yêu anh. Bởi mặc cảm mình là một cô gái không trong trắng…
Em tam su năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp đại học và đang có một công việc ổn định. Em sinh ra trong một gia đình nghèo, nhưng vì không muốn cuộc sống của mình phải khổ, em đã cố học để vào được đại học. Em đã đậu đại học, nhà nghèo nên bố mẹ chỉ lo cho em ăn học được 3 năm đầu, đến năm thứ 4 thì em đi làm thêm.
Ban đầu em bán hàng quần áo thời trang, sau đó công việc không thuận lợi, một người bạn giới thiệu em làm tiếp viên cho quán karaoke với mức thu nhập cao hơn. Sau một thời gian làm việc ở đây, một số người bạn rủ em đi khách để kiếm được nhiều tiền hơn, ban đầu em nhất quyết từ chối, nhưng rồi mẹ em bị bệnh, em trai em lại vào đại học, nhà không có tiền nên em đã đồng ý tiếp khách.
- xem boi tinh duyen tại đây.
Công việc này đã giúp em có tiền chữa bệnh cho mẹ, lo cho em ăn học và trang trải cuộc sống bản thân. Gia đình em, bạn bè em không một ai biết chuyện này, em cũng cảm thấy đây không phải là một công việc tốt, và luôn cảm thấy hổ thẹn với bản thân vì đã làm công việc đó. Nên sau khi mẹ em khỏi bệnh, em đã từ bỏ công việc đó và bắt đầu đi xin việc đúng chuyên ngành mình đã học.
May mắn đã mỉm cười với em, em đã xin được công việc đúng chuyên ngành của mình với mức thu nhập đủ lo cho bản thân và phụ giúp một phần cho gia đình.
Thời gian gần đây, em có quen một anh, anh ấy hơn em 4 tuổi, cũng đã có công việc ổn định. Anh hay điện thoại, nhắn tin mời em đi chơi, ngày lễ anh cũng mua hoa, mua quà tặng cho em.
Em cảm nhận được sự quan tâm, chăm sóc của anh dành cho mình rất nhiều, anh cũng nói thích được quan tâm và chia sẻ với em, mong em đón nhận tình cảm của anh dành cho mình. Em cũng rất quý mến anh và mong có một người yêu quan tâm, chia sẻ với mình như thế. Nhưng em lại không đủ tự tin để đón nhận tình yêu, sự quan tâm của anh.
- Xem thêm đặt tên cho con tại đây.
Em luôn cảm thấy mặc cảm tội lỗi và xấu hổ vì những tháng ngày làm tiếp viên ở quán karaoke và từng đi khách. Em sợ anh biết chuyện sẽ coi thường và khinh rẻ em nên đã cố tình hờ hững với anh, em không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh.
Em biết anh sẽ rất buồn, và bản thân em cũng rất buồn nếu không được gặp gỡ, chia sẻ với anh, nhưng em lại không thể làm khác được, không dám đón nhận tình yêu của anh dành cho mình chỉ bởi mặc cảm mình đã từng làm gái mua vui.