Đàn bà yêu thường quên cả đường đi lối về
Đàn bà yêu mà quên cả đường đi lối về, bất chấp cả lý trí, đánh đổi tất cả cùng các mối quan hệ để “đội lên đầu” tình yêu ấy mọi lúc mọi nơi, thì xin can…
1. Trên mạng, tôi từng nghe blog tam su người ta chia sẻ một tình huống thuộc loại “hàng độc” như sau: Một phụ nữ khi được hỏi, nếu chồng và con của chị đang gặp phải tai nạn nào đấy, chết đuối hoặc hỏa hoạn chẳng hạn, chị sẽ cứu ai trước?
Chị này không buồn suy nghĩ, trả lời luôn, đương nhiên là tôi sẽ cứu chồng đầu tiên rồi. Vì tôi yêu anh ấy, quen biết anh ấy lâu nhất, còn con thì… muốn có thêm mấy đứa con mà chẳng được!
Đàn bà yêu mà quên cả đường đi lối về thì… xin can. (Ảnh minh họa)
Nhiều người bu vào “còm”, ném đá, chê bai chị này “dại trai”, tình mẫu tử thiêng game không thể nào mang ra so sánh với yêu đương nam nữ được, đừng nói là đặt nó xuống vị trí lựa chọn thấp hơn. Đàn bà như thế thì chỉ có vứt!
Chị này cũng không vừa, phản biện ngay rằng, chẳng phải ngày xưa chị Dậu bán chó, bán con để chuộc chồng đó ư, sao chẳng thấy ai lên án, chỉ trích mà toàn xót thương? Vô lý vừa phải thôi nhé!
Bạn muốn biết đoạn kết của câu chuyện phu thê thắm thiết đó không? Vào một ngày không được đẹp trời cho lắm, người đàn ông được vợ bất chấp con cái, ưu ái lựa chọn trong tình huống sinh tử giả định ấy, đã hồn nhiên bỏ vợ đi theo người phu nu khác.
2. Giờ tôi sẽ kể bạn nghe câu chuyện của chính mình. Hồi sinh viên, tôi từng đắm đuối yêu một anh chàng “người thành phố” chính hiệu. Tôi khi ấy gầy gò, nhút nhát, luôn mang mặc cảm mình là dân tỉnh quê mùa, xấu xí.
Đã vậy, tôi còn bị mẹ chồng tương lai phủ đầu ngay trong dịp được người yêu dắt về ra mắt, rằng “Phải ba mươi tuổi con bác mới lấy vợ. Mà nhà bác trí thức, lại người Sài Gòn, nên chắc con dâu cũng phải tương xứng…”.
Dựa vào cái cớ mẹ không ủng hộ mối quan hệ hai đứa, cứ có gì bất hòa là anh ta lại tỏ ý muốn chia tay. Tôi đau khổ vật vã vì buồn tủi, thờ bồ còn hơn “thờ huông”. Chỉ cần anh ta ới một tiếng là bận bịu thế nào tôi cũng thu xếp để gặp mặt.
Hồi ấy, tôi ở trọ chung với em trai, tự mình nấu mon ngon moi ngay cho cả hai chị em. Có món gì ngon tôi cũng cắc củm múc mang sang cho bồ, chỉ phần cho em mình những thứ còn sót lại… Cuộc tình đầy nâng niu ấy, cuối cùng cũng không đạt được một cái kết thúc có hậu. Chúng tôi chia tay nhau sau rất nhiều nắm níu và nước mắt của tôi.
Hơn mười năm, chúng tôi tình cờ gặp lại nhau. Chàng trai năm ấy cũng không khác xưa là mấy, trừ cái bụng có to hơn khá nhiều. Tôi thấy mình vô tư cười với anh, lòng nhẹ tênh đến lạ.
Rồi tôi băn khoăn kể lại với đứa bạn gái thân về cuộc hội ngộ, rằng tại sao hồi ấy tao có thể lên bờ xuống ruộng vì một gã trai lùn tẹt, mắt hí, răng lởm chởm, trình độ thấp hơn mình, chẳng được cái nết nào ngoài tính tự mãn và hay ghen cơ chứ!
Con bạn cười ha hả bảo, vậy chứ đứa nào luôn lấy phần ăn khốn khổ của em trai mang sang “cúng” cho bồ, để bây giờ bày đặt ngạc nhiên khó hiểu hả trời!
Tôi đỏ mặt xấu hổ trước lời lẽ thẳng tưng của con bạn tri kỷ. Chẳng phải ngẫu nhiên mà sau này tôi thường ân hận, luôn tìm cách chăm sóc cho em trai, để bù đắp âm thầm cho những năm tháng khờ khạo đã coi chữ “yêu” nặng hơn cả tình ruột thịt của mình.